2015/08/18

NT [1]

Trưa nắng, gác chân lên đống giấy tờ, bao quanh bởi Behind blue eyes của Limp Bizkit, Hạ bấm tin cho Huy. Những tin nhắn đầy nhung nhớ và cuồng si. Những tin nhắn mà từ trước đến giờ Hạ chưa từng nhắn cho ai, ngoại trừ cho Huy. Những tin nhắn mà Hạ không bao giờ nghĩ mình có đủ can đảm để bấm chứ đừng nói là để gửi cho một ai đó. Ấy nhưng mà Hạ vẫn nhắn đều đều cho Huy như vậy, và luôn hồi hộp đợi Huy trả lời mình, cũng với những cuồng si và điên dại ấy. 

Trưa nắng, thời gian có vẻ thong dong quá. Hạ nhịp chân gần hết bài hát mà vẫn chưa thấy điện thoại tít tít báo có tin nhắn mới. Nôn nóng, Hạ lại bấm tiếp, tin nhắn nối tiếp tin nhắn. Sự chờ đợi trong một buổi trưa nắng gắt thế này thật khó chịu. Dù biết có hàng nghìn lý do rất thích đáng cho sự chậm chạp trả lời này, nhưng thây kệ chứ, Hạ vẫn cứ khó chịu, vẫn cứ ran lồng ngực. Cứ tay vừa buông điện thoại chưa đầy chục giây, mắt đã lại liếc sang xem có tít tít không, cứ thế mà Behind blue eyes trôi tuột từ lúc nào không hay. Vươn vai uể oải, bắp tay mỏi nhừ nhắc Hạ nhớ lại buổi trưa hôm qua, cũng một trưa nắng gắt thế này, có người vắt kiệt Hạ đến từng centimet một, khiến từng thớ cơ trên người Hạ phải hoạt động như một buổi tập gym cường độ cao. 

Trưa qua, cũng giữa cái nắng hanh gắt, Hạ và Huy, đan vào nhau như November Rain của Guns N' Roses, đầy cao trào và những hoang hoải không tên gọi, dài dằng dặc mà một khi đã nghe là không thể dứt. Tiếng trống dồn dập thúc từng cơn như khi Huy mướt đẫm mồ hôi trên Hạ, tiếng piano khắc khoải và day dứt như tiếng thở đứt quãng của Hạ, hay đoạn solo guitar đầy ma mị trên nền nhạc giao hưởng trầm hùng với tiếng hát khàn đặc của Slash như những dạt dào bản năng mà cả hai đang bấu nuốt lấy nhau, trên tiếng rên không thoát lời của Huy, những vết xước dài trên lưng Huy mà thủ phạm chính là đôi bàn tay thon muốt của Hạ. Quyện vào nhau. Xiết lấy nhau. Cùng dìu nhau qua những cung bậc cảm xúc mà cả hai cùng chưa từng nếm trải. Như dòng sông đổ ra biển, như mây đen thì trĩu mưa, như đói thì phải ăn, khát phải uống, Huy ùa vào Hạ, Hạ trải lòng cho Huy. Họ không còn biết trời đất bên ngoài đã chuyển mưa giông. Sấm chớp giật lóe góc trời. 


(5:51pm 18/8/15)

2015/08/03

Ran quá

Có những ngày thấy lồng ngực ran quá, thấy mình chỉ muốn khóc. Mà đời tệ quá, đến khóc cũng không cho người ta cơ hội để khóc, cứ cuốn người ta vào cái vòng xoáy bất tận của hàng tá thứ không đầu không đũa..

Có những ngày em mong ai đó cố mà hiểu cho em. Em đâu mạnh mẽ đến độ có thể mở lời...

Có những ngày em mệt lắm. Em cũng chỉ là phụ nữ thôi mà.

Có những ngày, Bon Jovi chỉ làm tim em thêm rã rời..




Tháng 08 rồi.

2015/07/27

Hơn một tháng

..mới chỉ hơn một tháng thôi, từ entry cũ, mà sao thấy thời gian chậm quá, đằng đẵng tưởng như đã qua một mùa giông bão...

..vẫn không khác gì mấy, em vẫn nhập nhằng trong đám tơ nhện, mãi không tìm được lối ra. hết lần này đến lần khác, cứ ngỡ thoát được rồi, lại bị níu, bị giữ lại bởi những sợi tơ đã cũ. em yếu mềm và đàn bà quá.

..và cũng chẳng biết sẽ đi đến đâu, thế nào.

em ơi, tháng 7 đang dần qua...



(có những buổi chiều u mê quá, nặng nề quá)

2015/06/26

Rồi sẽ ổn

Mạnh mẽ lên em. Cố lên em. Tắt hết nhạc đi em. Em cần nghỉ ngơi. Em cần nghỉ ngơi. Em cần nghỉ ngơi. Em cần. Em cần. Em cần. Em thật sự cần, em à.

"Gắng" lên em.

Em thương em quá, em thương em quá, em thương, thương lắm... Em biết làm thế nào? Em biết làm sao? Em phải tự đứng lên. Em phải như vậy.

Tắt nhạc là được, nghen.

2015/06/15

Mùa mưa đã tới


..tới thật rồi đấy. Mong mãi. Mà tới không đúng lúc. Như trêu ngươi nhau vậy.



Đêm hết rồi. Tàn mộng mị
Ta hết rồi. Tan mỏi mòn
Thôi không mong nhớ
Đợi chờ mãi
Mùa trăng rơi
Bủn rủn một mùa yêu. 


Sáng vẫn nắng, chiều trời tối, ngày rồi tàn, ta về thôi.
Damn it, những ngày giông bão của em đâu? Dây cầu vồng của em đâu? Sao không buộc nhau lại, bằng một sợi dây.


(đxrm mùa mưa 2015)




2015/06/11

Đau đầu

Lời nói nhẹ tựa mây mà sao có sức mạnh nghìn tấn ????? 
Cần gì? Cần gì? Cần gì đây em ơi?? 

Em làm gì được nữa đây khi lòng em tổn thương thảm hại, khi em đau cùng một nỗi đau hàng đêm, khi em cười rổn rảng mỗi buổi ở công ty... Cái giẻ rách, ừ, nó giống lắm, cái giẻ rách. Tại sao lại như thế? Ai bảo là em tồi tệ hả em? Ai? Ai chứ? Mà em tệ thật mà, cái đứa gì mà tệ, tệ ghê gớm, tệ ghê gớm... Ai mà chịu nổi em nữa chứ? Còn ai khác nữa không? Có khi nào yêu thương là giết chết cái tôi của nhau, đè nát bét giấc mộng con của nhau, vùi chôn đi cái riêng của nhau, để hai cái riêng chỉ còn lại một cái chung? Phải không? Có phải không?

Em có đáng bị thế không? Hay cũng tại em, viển vông quá, lắm mộng mơ quá, mà toàn những thứ giẻ rách vớ vẩn, không đem ra ăn được, không đắp lên người được?? Em. Tại em phải không? 

Có những ngày, em chỉ ước mình được phép trốn khỏi cái mớ giẻ rách này, trốn đi xa, tắt hết điện thoại. Ôi, nội tại trong cái suy nghĩ nó cũng đã thể hiện rõ con người em rồi kìa, em "được phép" thì em mới dám trốn kìa. Ôi, từ bao giờ mà mọi thứ cảm xúc nó biến thành sự sợ hãi, đề phòng, sự khép nép đến đáng thương thế này??? Từ bao giờ em sợ, em sợ vô cùng. Em biến mình thành cái bóng, dật dờ, lãng đãng bình an qua ngày. Chẳng phải đó là cái đích em hướng tới sao?? Em cần gì nữa em ơi?? 

Người quyết định là em, sai đúng gì em cũng sẽ can đảm mà nhận nhé. Em đã cố gắng suốt 5 năm rồi, thương em lắm, thương lắm, em ơi. Sai-Đúng âu cũng chỉ là khái niệm, trong cái Sai có cái Đúng, mà trong cái Đúng có cái Sai mà. Em ơi đừng sợ. Đây không phải là cái huông. Không phải, không phải mà em... Mọi chuyện khác xưa nhiều lắm rồi em, người lớn bây giờ cũng văn minh hiện đại và mở lòng nhiều hơn với những chuyện như thế này mà. Em ơi, thương em xiết bao. Em ơi. Em ơi. Em không một mình đâu. Em nghen. 

Em có được phép sống cho em không? Ai đó bảo em chưa bao giờ biết hy sinh, lúc nào cũng đòi cho mình, vì mình là trước hết. Có chăng điều đó đúng quá, hả em??? 

Em có được phép sống cho em không? 



Em có được sống là chính em?? 




Em có được là chính em????


Em. Em. Em. Em ơi. Cố lên. Mạnh mẽ lên. Can đảm lên.

2015/06/08

Tháng Sáu

Khi những trưa hè bỏng rát dần nhường chỗ cho bầu trời hơi chút âm u, mây nhè nhẹ
Khi làn gió mang hơi ẩm của nước đã thoáng đâu đó rất gần
Rất gần ...
Rồi chẳng mấy chốc, mưa sẽ nhoà phố, mưa ồn ào, mưa tuôn rơi vội vã, cuồng nhiệt mà ngọt ngào đến ngây dại...

Và em lại lặng lẽ đi về. Trong mưa. Một mình.



Mùa nắng nào rồi cũng qua thôi...
Chỉ trái tim đỏ lửa là còn thổn thức mãi, còn ngập ngừng mãi không thôi.
Một cơn ớn lạnh, chạy dọc giữa lồng ngực, đọng lại một cái nhói. 

2015/06/03

Signs..

Nhiều quá. Đang dần rõ từng ngày. Lạy Chúa. Nam mô a di đà Phật. Rồi sẽ ntn H ơi... Em ơi sao run rẩy quá... Mong lắm.


(Things cannot be predicted sometimes..)

2015/05/18

Yêu


Sao chỉ một chữ đơn giản, mà khiến bao thế kỷ nay, không anh thợ hồ nào, hay bậc vĩ nhân nào thoát được khỏi vòng luẩn quẩn của nó? 

Được gì? Mất gì? Nếu cân đong đo đếm, e là mất nhiều hơn được. Nhưng mà rồi có mấy ai để ý đến việc được mất, khi những cảm xúc lẫn lộn còn gọi không thành tên. 

Cứ giả vờ là 22+, là vô ưu vô lo vô tư lự nhưng sự đời có buông tha em đâu. Thôi khoác cái áo thật lên mà diễn với đời đi em. Thương quá thân phận những người đàn bà của tôi, thương quá đi thôi.. Tại sao vậy? Tại sao vậy? Sao lại mặc định phụ nữ là người phải hi sinh, hi sinh chẳng phải là "chết" sao? Sao phải vậy? Ôi những người phụ nữ của đời con, sao phải khổ vậy, sao phải nhận hết thiệt thòi về mình vậy? Vì lề thói suy nghĩ, vì định kiến xã hội, vì không dám bứng chân ra khỏi cái chốn bình an để mưu cầu hạnh phúc - mà không biết chắc có hạnh phúc nổi không hay sao? Rồi đến cuối những ngày tháng, mọi người giữ lại được điều gì? Con cháu hạnh phúc nhìn bố mẹ sống trọn vẹn đến đám cưới vàng đám cưới kim cương, hay những đêm con khóc vì nhìn thấy sự rạn nứt không biết tự lúc nào....

Sao phải diễn đạt quá vậy, để khi sự thật sau sân khấu được phơi bày, nước mắt cũng không đủ để giải thoát những suy nghĩ vốn đã hằn sâu trong tâm khảm? 

Có còn tồn tại một phép màu nào trong mỗi gia đình, hay đấy chỉ là chốn bình yên mỗi ngày qua...




Vậy hoá ra tiểu thuyết chỉ dành cho trẻ con??

2015/05/05

Ăn dưa bở

Ôi trời ơi, em ơi, lớn từng này rồi, cứ ngỡ mình dày dặn lắm, ngỡ mình giỏi giang cho lắm, mày tự đọc lại những dòng người ta viết đi kìa, lời từ chối khéo léo đến mồn một như vậy mà vẫn không nhìn ra à?? Vẫn cố tự huyễn hoặc mình rằng là lung linh lắm, là mê mải, đắm đuối lắm à???

Cũng rõ như cơm ngày hai bữa, phở một bữa thôi mà. Ăn cơm nhiều thì ngán chứ có khỉ gì đâu em. Mở to mắt ra đi, ăn dưa bở ngấy chưa em ơi?



Ôi em ơi, tự quàng lấy vai mình mà khóc đi em...

2015/05/04

Thị viết

----

Những ngày tháng này, giọt cà phê sao chơi vơi quá, nỗi buồn sao chóng váng đến vậy, tình yêu ở đâu ở đâu ở đâu?

Mụ mị thế em, khi em đã biết trước mọi con đường mọi ngã rẽ đều chẳng dẫn đến điều gì tốt đẹp cho em cả, mà sao em vẫn mụ mị vậy em? Em  biết tim em cũng đâu có đập những nhịp đập dồn dập của ngày xưa, mà chỉ là đầu em nó chỉ đạo thế? Có phải cái đầu nó chỉ đạo không em?? Em ơi, em ơi, tình yêu dầu sao cũng chỉ là ảo vọng thôi mà. Em cũng biết thế rồi mà? Em đang làm gì, em cần gì, em muốn đạt được điều gì nữa sao? Em ơi, trả lời đi em..

Cái em cần người ta cũng đâu cho em được. Em cũng biết thế mà. Em đâu chỉ cần những cơn men say tình ái đơn thuần, em cần sự độc tôn, em cần sự trọn vẹn, em cần những thứ của riêng em. Biết quá đi mà, ích kỷ chết cũng không thay đổi được. Đậu xanh rau má mía lau mía luộc, cái của riêng đó có mài ra mà nhấm nháp mà sung sướng mà hạnh phúc được không em? Hay chỉ để thoả mãn cái tôi to như cái đình của em mà thôi? Nói đi em, đối diện với cái đình làng ngạo nghễn của em đi. Em biết hết đấy, chẳng qua em cố tình không thèm chấp nhận nó, em vờ như em là một đứa chỉ cần yêu là không cần ăn không cần ngủ không cần âu yếm đến dại khờ. Không dễ thế đâu em, hai mươi hai cộng cộng cái xuân xanh nó đâm rễ vào em rồi, giờ sao mà bảo muốn đốn cây là đốn được ngay đâu? Em ơi, như thế thì được cái gì, mất cái gì, em chắc là người rõ nhất. Vậy sao em vẫn ngang vẫn ương vẫn tôn thờ cái đình của em đến vậy? Vất cho chó nó gặm đi em, để được sống nhẹ nhàng, được hít thở chung bầu không khí với mọi người, được hoang hoải những miền đắm đuối đi em...


Làm sao, làm sao bây giờ hả em? Em lại vừa bê cái đình của em, tôn lên một nấc nữa rồi đấy, em vừa làm xong rồi đấy, em có thấy nhẹ nhõm không? Em có thấy thoải mái vui tươi hơn không?

Things will be better mà em.

(Dark Paradise, Lana Del Rey, May 2015)

2015/04/17

One day

You've just realized that you were not the only one..
.. that it could be simply mercy
.. that it was not meant for you
.. that if someone loev you they would not hurt you..
.. that greed and selfishness were always there..

Mèng ơi, H ơi, sao nó mệt mỏi, sao nó dằn vặt, sao nó lại như vầy???

Mèng ơi, chẳng lẽ sự-trọn-vẹn nó khó tìm kiếm vậy sao??

Mèng ơi, hay tất cả đều là vì mày cả?? Vì mày mà ra thế này, chứ chẳng tại ai, vì sao hay cái gì cả đâu H.

2015/03/20

Tự dặn mình

rằng

..những thứ đã ràng buộc là không thể và không nên phá bỏ
..cần cân bằng mọi thứ, by your own self, Hương!!!!


rằng

..không gian riêng rồi cũng sẽ hoá thành quen, rồi sẽ mòn, sẽ sáo
..không có mợ, chợ vẫn đông, Hương à!!!!



20 March 15

2015/03/10

Dậy sóng

Anh chẳng thấy em đòi hỏi, đành hanh
Chỉ là chính em, lâu nay bỏ ngỏ..
Anh cũng có đôi lần cố
Vội vã bỏ em, chạy trốn chính anh

Nhưng em ơi!
Anh ngộ rằng mình không thể
Đánh mất em, đánh mất khoảng trời riêng
Đôi lúc anh tự hỏi "ta đang làm gì thế?"
Bất chấp!
Để níu giữ những phút giây mong manh..

Anh không mong một kết cục nào cả
Chỉ muốn trái đất tạm ngừng quay
Nhưng em ơi
Điều đó là không thể..
Anh là anh và em mãi là em!

08 March, 11:18pm



Hai phần ba mãi mãi không là đủ
Là trọn vẹn, là tất cả, là dành riêng
Ba phần tư dù có hơn một chút
Cũng không hẳn là những thứ em tìm
Anh là thế
Và em mãi mãi vẫn như thế
Đừng hỏi tại sao? Tiếp tục hay bỏ đi ..

Bởi anh đã làm tất cả có thể
Dành tặng em những buổi sớm tinh sương
Lời ân cần, và những đêm thức trắng
Những nhỏ nhặt chỉ mình em nhìn thấy
Đủ để em đánh thức ngày hôm qua
Vì anh đã làm tất cả có thể
Giữ vẹn nguyên, giữ tất cả và giữ em

Bởi vì em đòi hỏi, và đành hanh
Hoặc được tất, được cả hoặc bỏ hết
Lập lờ quá hay chẳng được như ý
Là bỏ ngang, là khó chịu, là ẩm ương
Dù lòng biết những đòi hỏi vô lý
Bởi vì em đòi hỏi, và đành hanh
Cần hơn thế, những dịu dàng...của riêng

Đừng hỏi tại sao? tiếp tục hay bỏ đi
Không cái kết nào như em muốn
Không cái kết nào trọn vẹn cho cả hai..


08 March, 6pm.


Biển gầm hét, sóng bạc đầu xô đẩy
Đêm trầm ngâm, trăng treo mình buồn nghiêng
Rầm rì hát khúc tự tình đăm đắm
Mặc thả trôi theo sóng biển ngàn khơi

Người con gái với nỗi buồn đêm trước
Có còn vương giọt muộn phiền sáng qua?
Đêm đã tắt nhường ngày cho nắng mới
Dậy đi em, sao vẫn mãi buồn nghiêng?..

March 7, đêm

2015/03/06

Kẻo quên mất

Có những đêm dài hơn cả diệu vợi
Bởi trùng khơi những thứ đã-thành-tên
Cửa đã đóng sao gió vẫn mài miệt
Quyện vào nhau
Nỗi nhớ không-thành tên

16 Feb 15


Những lúc thua là khi em đang thắng
Thắng ai đây? Cuộc đời em hay chính là anh?
Ngã rẽ vắng
Lập lờ
Đổ về cùng một hướng
Chẳng tỏ đường đi
Sao em vẫn mải miết đuổi theo?

Gối lạnh vắng ôm giấc mộng lẻ bóng
Đêm nhoè em lấp đầy bằng nước mắt
Tủi hờn thay số kiếp đàn bà
Kiếp đa đoan
Thèm khát mùa say đắm
Nụ hôn riết
Và những ngày thở than.

Này em gái
Còn buồn chi, buồn mãi
Dậy mau thôi
Mặt trời đến mất rồi!

21 Feb 15



Khẽ khàng thôi kẻo đêm tỉnh giấc
Hững hờ nhé để tình đượm men
Quàng lấy em
Trong tia vội vã
Mắt kịp khô
Môi không khép

Tim anh vụn vỡ.

Vội làm chi, rồi cũng sớm tan tành
Mộng có hay, rồi cũng tỉnh sớm mai
Níu lấy nhau
Thêm dăm ba vài tiếng
Có gì đâu
Mà phải vội
Bỏ mình em...

-----------

Anh vội vàng ùa chạy
Như lá khô gió cuốn
Mê man trong nỗi đớn đau
Bỏ lại em
Quạnh vắng
Bơ vơ..

Nỗi nhớ dâng đầy..
Da diết
Mãnh liệt
Như bóp nghẹt tim anh

Mộng ước thoáng giây
Vỡ tan thành mây khói
Bến bờ nỗi nhớ
Cũng chỉ là giấc mơ

Cười lên em nhe
Dòng đời vẫn xoay
Anh vẫn thế ...
Vẫn mãi như thế
Một bờ vai
Chia sẻ
Những buồn vui ...

Hãy là em
như đã từng
em nhé !

Em từng nói
"Khoảng cách" chỉ ở trong suy nghĩ
Nhớ chốt chặt
Giấu kỹ
Hay lãng quên
Giữ ánh mắt, nụ cười thân thuộc ấy
Đừng khoác lên mình
bộ áo diễn đóng trọn vai

Hãy là em
như đã từng
em nhé !


 Feb 15


Giữa muôn nghìn vụn vặt xung quanh
Em có thấy dòng đời như chững lại?
Như lúc đợi đèn đỏ
Hay khi đoàn tàu băng ngang
Mọi thứ đứng yên trong vô tận
Trong tích tắc đồng hồ mải miết
Em kịp thấy anh tận nơi góc phố
ngóng chờ em?
Sao không gọi trước để hẹn nhau...

Giữa muôn nghìn vụn vặt xung quanh
Em bỗng thấy dòng đời trôi hối hả
Mặt trời vừa thức giấc
Đã chạy trốn về chái Tây
Sầm sập lướt qua nhau
Bàn tay anh kịp nắm?
Những khuôn hình tim em thở
Đập rộn rã thanh âm ngày đã qua..

March 15


Tình là cái chi chi?
Mà thương anh cay mắt
Mà thương em muộn màng

Một trưa vắng hanh hao
Dăm ba câu chuyện phiếm
Hỏi biết bao chữ tình?
Tình cờ
Tình nhạc
Tình bạn
Tình vu vơ
...
Xin anh chôn giấu hộ em chữ tình

March 15

2015/02/26

The heart wants what it wants



-----

Những ngày Tết dông dài với đủ cung bậc của cảm xúc từ run rẩy hồi hộp, hạnh phúc ngập tràn, thất vọng, mệt mỏi, sợ hãi vô ngần, lạnh lẽo cô đơn, hay rừng rực lửa cháy...

Những ngày Tết Rym được tung tẩy ăn chơi từ mùa đông (không) lạnh, đến mùa hè (không) nóng, bạn được tung tăng chơi bời rất thích thú. Mỗi tội bạn vào giai đoạn chán ăn nên bạn như cái que tăm, bé xí xị xi.

Những ngày Tết, may quá, cũng qua rồi..


Có những ngày em ước gì mình có thể ôm trọn cả đêm đen..
Có những ngày em run rẩy, anh có biết?
Có những ngày em ước mình được là chính mình ..



Feb 2015