2012/02/20

Nhân những chuyện tình cờ

---------------------------


Tình cờ đọc cuốn "Les premier amour", một cuốn khá là nhạt nhẽo, cách hành văn lủng củng (or người dịch lủng củng, possibly), nội dung thì cũng chẳng sáng sủa hơn, ấy NHƯNG lại tạo được những cảm xúc nhất định cho mình. Nó nhắc đến một thời trẻ và dại, một thời sống chẳng âu lo, chỉ biết ăn, học/làm và yêu. Tình yêu nhẹ nhàng và đầy cảm xúc, không sợ hãi và cũng không nuối tiếc. Đấy hẳn là mối tình đẹp nhất của mình, với đầy đủ các dư vị yêu, luôn đong đầy, đôi khi còn sóng sánh tràn hết cả ra ngoài. Đấy hẳn cũng là mối tình lâu nhất (đến thời điểm này của mình, hè hè, hơn 3 năm trời cơ mà) với cơ man nào là thời gian ...xa nhau. Đấy hẳn là một trong những động lực mãnh liệt nhất thúc đẩy cái sự nghiệp học hành vốn đã luôn trong tình trạng chạy co cẳng lên ót. Đấy hẳn là mối tình mình khó quên nhất, với những-cái-đầu-tiên. 

Mình không còn 'thật sự' nhớ người ấy, chỉ là đôi khi giữa những bộn bề, mình hay tự đặt câu hỏi 'nếu ngày xưa mình ... thì bây giờ không biết thế nào nhỉ?'. Chỉ đơn giản thế thôi. Những gì có thể đều đã làm rồi, và mọi việc đã được sắp đặt một cách không thể hoàn hảo hơn. Không thể hoàn hảo hơn. 



Thật ra cuốn sách chỉ là một câu chuyện tình cờ nho nhỏ, một sự việc tình cờ đặc biệt hơn là buổi tối nằm xem tv, StarMovies tình cờ chiếu "Going the distance", và mình thì nhàn cư vi bất thiện, nằm chầu hẫu xem. Lúc 12:30am. Vẫn xem. Lại một lần nữa, một bộ phim nội dung có thể dễ dàng đoán là có happy ending, với dàn diễn viên già ngáp ngáp, cảnh hot thì trông toàn thấy thịt với mỡ của chị Drew, ấy NHƯNG lại gợi nhớ nhiều thứ quá. Những cuộc trò chuyện lệch múi giờ, cảnh ôm điện thoại nhắn tin liên tục, cảnh người này hang-out, người kia đi họp, ghen tuông vô lý vô duyên và vô cùng cần thiết, những cái ôm riết hôn ngấu như muốn ngừng thời gian những lần gặp mặt ít ỏi, những buổi xem phim mỗi người một laptop, những ngày lễ kỷ niệm cô đơn đến tê người, ... Một cuộc tình đẹp. Và thời gian đã làm tốt công việc của hắn: phủ bụi che giấu. 

Chỉ có điều, với những cảm xúc vẹn nguyên nhất, thời gian không thò tay được đến đấy. 



Tình cờ mình mở máy, ngạc nhiên đến choáng váng xây xẩm mặt mày. Mọi thứ chỉ chực đổ, con đường đang rõ ra từng ngày... Đã nghe và được lắng nghe. Chỉ mong những tình cờ như thế đừng một lần nữa đổ ập xuống đầu. Đường đi thẳng bao giờ cũng dễ hơn là những con đường chông gai ngập lối, dẫu có mật ngọt phía trước cũng chưa chắc thu hút được bước chân ai. 



Faked.
20.02.12



2012/02/15

Sách, đang có vài cuốn sách

---------------------------

Tít thì ăn rơ theo tít của anh Goldmund, nhưng kì thực sẽ chỉ viết về sách một tẹo thôi, và sẽ viết sau cơ. Cơ bản là cảm xúc hiện tại đang lan man sau khi lần mò đọc những entry cũ của một cô bạn.


1.

Em đã từng mơ lang thang châu Âu, yêu điên dại và không lý do một chàng trai lạ sẽ chỉ gặp 1 lần? Em đã từng yêu thương nồng nàn và được nhung nhớ, mong đợi cuồng si? Em đã từng khóc ngất chỉ vì những lý do vụn vặt, đổ vỡ hoặc chỉ đơn giản vì em không kiềm nén được bản thân mình? Em đã từng ngất ngây say cà phê, uống một mình, rầu rĩ một mình? Em đã từng viết một cách dễ dàng và giải thoát trái tim mình? 


Em đã từng. Không đếm được số lần. 
Em đã từng. Cuồng nhiệt và hờ hững cùng lúc. Rất duyên dáng và không đáng trách. 
Em đã từng. Trẻ dại và ngông cuồng, buông mọi thứ theo chiều cảm xúc. Và không hối tiếc một lần. 



Em đang hối tiếc? Em có còn như ngày xưa? Hay bởi theo quy luật của Mác hoặc Lenin gì đó, vạn vật không có gì là bất biến, thay đổi là một phần tất yếu của sự tồn tại? Em phải thay đổi để có được mọi thứ em đang có? Phải chăng? 

Em không biết, và dù đã cố gắng tự lý giải cho bản thân, nhưng em vẫn không thể hiểu thấu đạt mọi thứ. 

2. 

Có khi ngay từ cách dùng ngôi thứ 3 không xác định để tự ám chỉ mình, tôi/em đã tự mặc cho mình một cái áo khoác mỏng manh yếu ớt và dễ đổ vỡ? 

3. 

Tôi (ừ, với sách thì em là Tôi) yêu sách. Tình yêu giản dị mà bền vững, không hẳn là bất biến theo thời gian nhưng tựu chung lại thì không có sự biến mất đột ngột hoặc thay đổi một cách quá thường xuyên. Chỉ là thỉnh thoảng thì lơi là đọc một tí, điều này thì không đồng nghĩa với việc không yêu sách, mà chỉ là vì hoàn cảnh xung quanh chưa cho phép. Thế thôi. Còn dạo này thì tình yêu sách đang quay trở lại nồng nhiệt và cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Hơi giật mình một chút, sau khi lục lọi trí nhớ, tôi nhận ra những cuốn sách mình thích/thường đọc không có chung gout nhất định ngoài việc là nội dung thường hơi lơ tơ mơ không rõ ràng và nhân vật thì hơi kém vui. Ô hay, thế cũng là những điểm chung rồi còn gì. 

(tạm dừng một tẹo) 

2012/02/10

Bò nấu rượu vang

---------------------------

Món ni tự học lóm trên mạng, áp dụng tùm lum tùm lê, may mà ăn cũng khá là ra hồn, mỗi tội làm lần đầu bị ít nước quá.

1. Nguyên liệu (cho 02 người ăn)
- 400g bắp bò ngon, loại nhiều gân ăn chắc ngon hơn. Hôm nọ  mình dùng miếng bò Úc, hơi mềm.
- 1 củ cà rốt nhỏ
- 1 củ hành tây nhỏ
- 1 củ khoai tây vừa
- 1 bát rượu vang (thật ra liều lượng vang là tùy vào còn bao nhiêu vang dư, hêhhe, hoặc nếu sang, tự khui 1 chai vang, thì chỉ cần 1.5 bát vang đầy là rất thơm và ngon rồi)
- tiêu, muối, tỏi (thật nhiều tỏi), rau thơm

2. Cách làm:
- Bò rửa sạch, cắt miếng quân cờ dày khoảng 2 đầu ngón tay hoặc miếng vừa ăn
- Lấy nồi định dùng để nấu, ướp bò với muối, tiêu đập giập, thật nhiều tỏi, chút xí đường, đổ vang vào, mát xa bò một chút cho thấm. Cất ngăn mát từ 2-3 tiếng cho thật thấm (nếu để qua đêm càng tốt). Nhà mình làm buổi tối hôm trước, "bỏ quên" trong tủ lạnh, tối hôm sau bỏ ra hầm, ăn rất thấm. 
- Thêm nước ngập mặt thịt, hầm lửa nhỏ khoảng 30 phút (với bò mềm) và khoảng 45 phút (với bò gân) hoặc cho tới khi bò mềm hẳn.
- Cho cà rốt vào trước, 5 phút sau cho thêm khoai tây, ninh khoảng 5 phút, thêm hành tây cắt nhỏ, tắt lửa, đậy vung cho chín đều.
- Trút ra tô, thêm rau thơm, ăn nóng với bánh mì và muối tiêu ớt chanh.

Thơm mùi vang, mềm mại miếng bò, bánh mì giòn xốp, nhấm nháp thêm miếng vang càng ngon :X



Lâu lắm mới nấu ăn, cũng may là chưa lụt tay nghề.


Feb 2012.
Cmeo