2012/02/20

Nhân những chuyện tình cờ

---------------------------


Tình cờ đọc cuốn "Les premier amour", một cuốn khá là nhạt nhẽo, cách hành văn lủng củng (or người dịch lủng củng, possibly), nội dung thì cũng chẳng sáng sủa hơn, ấy NHƯNG lại tạo được những cảm xúc nhất định cho mình. Nó nhắc đến một thời trẻ và dại, một thời sống chẳng âu lo, chỉ biết ăn, học/làm và yêu. Tình yêu nhẹ nhàng và đầy cảm xúc, không sợ hãi và cũng không nuối tiếc. Đấy hẳn là mối tình đẹp nhất của mình, với đầy đủ các dư vị yêu, luôn đong đầy, đôi khi còn sóng sánh tràn hết cả ra ngoài. Đấy hẳn cũng là mối tình lâu nhất (đến thời điểm này của mình, hè hè, hơn 3 năm trời cơ mà) với cơ man nào là thời gian ...xa nhau. Đấy hẳn là một trong những động lực mãnh liệt nhất thúc đẩy cái sự nghiệp học hành vốn đã luôn trong tình trạng chạy co cẳng lên ót. Đấy hẳn là mối tình mình khó quên nhất, với những-cái-đầu-tiên. 

Mình không còn 'thật sự' nhớ người ấy, chỉ là đôi khi giữa những bộn bề, mình hay tự đặt câu hỏi 'nếu ngày xưa mình ... thì bây giờ không biết thế nào nhỉ?'. Chỉ đơn giản thế thôi. Những gì có thể đều đã làm rồi, và mọi việc đã được sắp đặt một cách không thể hoàn hảo hơn. Không thể hoàn hảo hơn. 



Thật ra cuốn sách chỉ là một câu chuyện tình cờ nho nhỏ, một sự việc tình cờ đặc biệt hơn là buổi tối nằm xem tv, StarMovies tình cờ chiếu "Going the distance", và mình thì nhàn cư vi bất thiện, nằm chầu hẫu xem. Lúc 12:30am. Vẫn xem. Lại một lần nữa, một bộ phim nội dung có thể dễ dàng đoán là có happy ending, với dàn diễn viên già ngáp ngáp, cảnh hot thì trông toàn thấy thịt với mỡ của chị Drew, ấy NHƯNG lại gợi nhớ nhiều thứ quá. Những cuộc trò chuyện lệch múi giờ, cảnh ôm điện thoại nhắn tin liên tục, cảnh người này hang-out, người kia đi họp, ghen tuông vô lý vô duyên và vô cùng cần thiết, những cái ôm riết hôn ngấu như muốn ngừng thời gian những lần gặp mặt ít ỏi, những buổi xem phim mỗi người một laptop, những ngày lễ kỷ niệm cô đơn đến tê người, ... Một cuộc tình đẹp. Và thời gian đã làm tốt công việc của hắn: phủ bụi che giấu. 

Chỉ có điều, với những cảm xúc vẹn nguyên nhất, thời gian không thò tay được đến đấy. 



Tình cờ mình mở máy, ngạc nhiên đến choáng váng xây xẩm mặt mày. Mọi thứ chỉ chực đổ, con đường đang rõ ra từng ngày... Đã nghe và được lắng nghe. Chỉ mong những tình cờ như thế đừng một lần nữa đổ ập xuống đầu. Đường đi thẳng bao giờ cũng dễ hơn là những con đường chông gai ngập lối, dẫu có mật ngọt phía trước cũng chưa chắc thu hút được bước chân ai. 



Faked.
20.02.12



No comments: