2012/04/20

Người tình cũ

Anh là người tình cũ, một thời mình đắm đuối, không thể chịu nổi quá vài ba tiếng vắng anh ấy.

Anh cho mình bao cảm xúc, từ những giây phút cuồng loạn giật đầu giật gối tung mình nhảy nhót đến lẳng lẳng lơ lơ ngẩng mặt lên trời cười tủm, hay sướt sườn sượt nước mắt lã chã rơi, ôm gối thút thít cả tối, rồi đến cả thuộc từng lời từng chữ của anh, lẩm nhẩm mỗi khi tan học, chờ mẹ đón, lang thang một mình trên phố, đi học thêm, đi làm, đi nhà sách, ... Có cảm giác mình không thể sống thiếu anh, và anh là chỉ của riêng mình, chỉ mình mình mà thôi.

Mình dành khoảng vài chục năm để khám phá anh, từ khi còn bé tí, anh đến với mình do bố giới thiệu, và rồi cứ ở đấy, bám dính lấy mình dù biết rằng mình đã có mấy anh chàng người yêu/thương khác nữa. Lớn hơn một tí mình tò mò tìm hiểu anh ở mọi ngóc ngách tâm hồn, lắng nghe anh vỗ về giấc ngủ, ôm anh khi xung quanh không còn ai, ... mình nguyện yêu anh trọn vẹn và chung thủy.

Tuổi mới lớn với bao ngông cuồng, muốn đập phá, tâm tư tình cảm sáng nắng chiều mưa trưa sụt sịt, anh cũng chiều mình tất, chẳng kêu ca bao giờ. Ngược lại, anh đáp ứng hết những nhu cầu vớ vỉn ấy, đáp ứng hết mình. Những buổi tối lén lút trong Rock Show thứ 5 cuối tháng, những lần chen chân đi nghe đại nhạc hội Mobifone với HVM, ... anh chiều mình hết mực. Khóc cùng The Molfasts, hát cùng The Molfasts, anh cũng chỉ cười mỉm và ôm mình vào lòng, vỗ về thông cảm, ... quả thực là anh rất rất hiểu mình.

Đến thời đắm đuối tìm được sự đồng cảm trong jazz, anh cũng lặng yên chìm vào nhạc cùng mình. Chẳng thèm hỏi là sao e như chong chóng thế, chẳng thèm cười vào mũi mình và bảo "đấy, ngày xưa đã bảo rồi mà có thèm nghe đâu, giờ chống mắt lên mà nhìn chưa". Anh lại dắt tay mình vào thế giới của jazz, từ những bản quen thuộc như The Autumn Leaves, hay đến Moon river, rồi anh chỉ cho mình ai là Nat King Cole (mặc dù mình vẫn không thực sự thích ông), hay chị già hát La vien rose, ... cả các bạn châu Ấ nhà mình cũng trong trẻo lắm, ..


Rồi tự dưng mình bỏ rơi anh. Cứ lẳng lặng bỏ đi. Những thứ tưởng chừng không thể sống thiếu cùng bỗng một hôm chẳng được đụng đến.

Vẫn biết anh luôn đâu đó bên cạnh, nhưng mình mất sự hào hứng tìm đến với anh, cứ để anh đến rồi đi nhẹ nhàng và đột ngột. Cũng lưu luyến lắm, thèm muốn cái cảm giác yêu đương nhớ nhung chờ đợi nhau như ngày xưa lắm. Nhưng mà đâu rồi? Tìm có được không?




Anh đây ..

 
April 2012
Cmeo

Nhớ anh lắm.

2012/04/19

Xe ôm Sài Gòn

Đọc bài của anh Phú, chợt nhớ những mẩu chuyện nhỏ về xe ôm Sài Gòn rất dễ thương, rất tình cảm:

1. Xe ôm bến tàu cánh ngầm: nhìn mình thế nào mà chú hỏi luôn "con học lớp mấy" - "dạ con học lớp 12" - "vậy là năm nay thi đại học đó" - "ráng học mà đậu nha con, giờ không đại học là không làm gì được đâu" "chú hay chở mấy đứa đi thi đại học lắm, mà chở đứa nào là đứa đó đậu à, hay chưa" "mấy mùa rồi, chú hay chở tình nguyện đó, bọn nó đậu quay lại tìm chú nhiều lắm" "sau này con thi đại học thì gọi chú chở cho heng, hên lắm đó"

Dễ thương quá, đến chú xe ôm cũng làm tình nguyện. Ngẫm chuyện các chị chưn dài nhà mình đi làm từ thiện hay tình nguyện, phấn đánh dày một mặt, ưỡn ẹo chụp hình khóc lóc tùm lum. Chịu hông nổi!

2. Chú xe ôm ở góc Nguyễn Huệ - Mạc Thị Bưởi: một lần trời nắng quá, cần đi từ NH sang chợ BT, gọi taxi thì ngại, thôi gọi chú xe ôm, nói nhỏ là "chú ơi, con đi có chút xíu à, chú chở con qua, chú nói nhiêu thì con trả nhiêu" - "ờ lên đi nhỏ, đi đâu cũng đi mà". Dọc đường chú - "tụi Tây giờ đi qua VN nhiều quá heng, tui là tui chở tụi nó nhiều lắm" - "zậy mỗi lần chú lấy tiền sao? Việt hay đô?, mắc hông" - "hí hí tui cứ lấy đô chớ, lấy Việt chi, cứ cuốc ngắn ngắn là 5-10 usd, nhiều thì 15-20 usd" - "trời, dã man vậy chú, chú làm vậy người ta ghét VN không tới nữa đâu, khỏi có khách lái luôn đó" - "trời, không thằng này có thằng kia, bọn nó giàu mà, 5-10 usd nhằm nhò gì, mấy đứa con nít xóm tui khổ lắm, coi  như tiền mấy thằng Tây nuôi tụi nhỏ Việt Nam nhà mình. Ai biểu tụi nó giàu, có tiền đi du lịch VN"

Ha ha, chết mất, kiểu này du lịch Việt Nam thảo nào cứ bị rớt hạng khi so với các nước ĐNA xung quanh. Nhưng cái tình của chú thì đâu phải là chuyện khó hiểu, phải không? Người VN cứ lá lành đùm lá rách hết đi, rồi dân VN sẽ không "chém" "chặt" khách nước ngoài để tự nuôi nhau nữa đâu.

3. Ông xích lô: cấp 2 đi học thêm, nhà chưa khá giả mấy nên ít khi đi xe ôm, chủ yếu là xích lô hết. Cũng lạ, hồi đó cứ tan học là tót lên ông xích lô quen, k cần trả tiền trước, cuối tháng mẹ trả tiền một thể. Ông cháu cũng hay hỏi han nhau chuyện học hành thế nào. Có lần mẹ hỏi ông "Ông già rồi, mỗi tối đợi cháu nó gần 9h mới về, về đến nhà cháu rồi về nhà ông cũng gần 10h, thế có vất vả ông lắm không?", ông bảo "Tôi thương cháu nó học vất vả, giờ đấy tìm xe về ở khu nó học cũng chẳng có, lại nguy hiểm, để ông đón cho cũng được"

Sau này về lại trường cũ, tìm ông không được. Ông ơi, con lớn lắm rồi, đi làm rồi, mua được cả xe mà đi rồi, nhưng vẫn nhớ mãi thuở ngồi xe xích lô của ông, trời mưa, ông giăng bạt bít kín, xong còn hỏi "có ướt không con".




Sài gòn đáng yêu hơn HN là vậy đấy.


April 2012
Maldives-to-go-soon,
Cmeo