2015/05/18

Yêu


Sao chỉ một chữ đơn giản, mà khiến bao thế kỷ nay, không anh thợ hồ nào, hay bậc vĩ nhân nào thoát được khỏi vòng luẩn quẩn của nó? 

Được gì? Mất gì? Nếu cân đong đo đếm, e là mất nhiều hơn được. Nhưng mà rồi có mấy ai để ý đến việc được mất, khi những cảm xúc lẫn lộn còn gọi không thành tên. 

Cứ giả vờ là 22+, là vô ưu vô lo vô tư lự nhưng sự đời có buông tha em đâu. Thôi khoác cái áo thật lên mà diễn với đời đi em. Thương quá thân phận những người đàn bà của tôi, thương quá đi thôi.. Tại sao vậy? Tại sao vậy? Sao lại mặc định phụ nữ là người phải hi sinh, hi sinh chẳng phải là "chết" sao? Sao phải vậy? Ôi những người phụ nữ của đời con, sao phải khổ vậy, sao phải nhận hết thiệt thòi về mình vậy? Vì lề thói suy nghĩ, vì định kiến xã hội, vì không dám bứng chân ra khỏi cái chốn bình an để mưu cầu hạnh phúc - mà không biết chắc có hạnh phúc nổi không hay sao? Rồi đến cuối những ngày tháng, mọi người giữ lại được điều gì? Con cháu hạnh phúc nhìn bố mẹ sống trọn vẹn đến đám cưới vàng đám cưới kim cương, hay những đêm con khóc vì nhìn thấy sự rạn nứt không biết tự lúc nào....

Sao phải diễn đạt quá vậy, để khi sự thật sau sân khấu được phơi bày, nước mắt cũng không đủ để giải thoát những suy nghĩ vốn đã hằn sâu trong tâm khảm? 

Có còn tồn tại một phép màu nào trong mỗi gia đình, hay đấy chỉ là chốn bình yên mỗi ngày qua...




Vậy hoá ra tiểu thuyết chỉ dành cho trẻ con??

2015/05/05

Ăn dưa bở

Ôi trời ơi, em ơi, lớn từng này rồi, cứ ngỡ mình dày dặn lắm, ngỡ mình giỏi giang cho lắm, mày tự đọc lại những dòng người ta viết đi kìa, lời từ chối khéo léo đến mồn một như vậy mà vẫn không nhìn ra à?? Vẫn cố tự huyễn hoặc mình rằng là lung linh lắm, là mê mải, đắm đuối lắm à???

Cũng rõ như cơm ngày hai bữa, phở một bữa thôi mà. Ăn cơm nhiều thì ngán chứ có khỉ gì đâu em. Mở to mắt ra đi, ăn dưa bở ngấy chưa em ơi?



Ôi em ơi, tự quàng lấy vai mình mà khóc đi em...

2015/05/04

Thị viết

----

Những ngày tháng này, giọt cà phê sao chơi vơi quá, nỗi buồn sao chóng váng đến vậy, tình yêu ở đâu ở đâu ở đâu?

Mụ mị thế em, khi em đã biết trước mọi con đường mọi ngã rẽ đều chẳng dẫn đến điều gì tốt đẹp cho em cả, mà sao em vẫn mụ mị vậy em? Em  biết tim em cũng đâu có đập những nhịp đập dồn dập của ngày xưa, mà chỉ là đầu em nó chỉ đạo thế? Có phải cái đầu nó chỉ đạo không em?? Em ơi, em ơi, tình yêu dầu sao cũng chỉ là ảo vọng thôi mà. Em cũng biết thế rồi mà? Em đang làm gì, em cần gì, em muốn đạt được điều gì nữa sao? Em ơi, trả lời đi em..

Cái em cần người ta cũng đâu cho em được. Em cũng biết thế mà. Em đâu chỉ cần những cơn men say tình ái đơn thuần, em cần sự độc tôn, em cần sự trọn vẹn, em cần những thứ của riêng em. Biết quá đi mà, ích kỷ chết cũng không thay đổi được. Đậu xanh rau má mía lau mía luộc, cái của riêng đó có mài ra mà nhấm nháp mà sung sướng mà hạnh phúc được không em? Hay chỉ để thoả mãn cái tôi to như cái đình của em mà thôi? Nói đi em, đối diện với cái đình làng ngạo nghễn của em đi. Em biết hết đấy, chẳng qua em cố tình không thèm chấp nhận nó, em vờ như em là một đứa chỉ cần yêu là không cần ăn không cần ngủ không cần âu yếm đến dại khờ. Không dễ thế đâu em, hai mươi hai cộng cộng cái xuân xanh nó đâm rễ vào em rồi, giờ sao mà bảo muốn đốn cây là đốn được ngay đâu? Em ơi, như thế thì được cái gì, mất cái gì, em chắc là người rõ nhất. Vậy sao em vẫn ngang vẫn ương vẫn tôn thờ cái đình của em đến vậy? Vất cho chó nó gặm đi em, để được sống nhẹ nhàng, được hít thở chung bầu không khí với mọi người, được hoang hoải những miền đắm đuối đi em...


Làm sao, làm sao bây giờ hả em? Em lại vừa bê cái đình của em, tôn lên một nấc nữa rồi đấy, em vừa làm xong rồi đấy, em có thấy nhẹ nhõm không? Em có thấy thoải mái vui tươi hơn không?

Things will be better mà em.

(Dark Paradise, Lana Del Rey, May 2015)