2012/04/20

Người tình cũ

Anh là người tình cũ, một thời mình đắm đuối, không thể chịu nổi quá vài ba tiếng vắng anh ấy.

Anh cho mình bao cảm xúc, từ những giây phút cuồng loạn giật đầu giật gối tung mình nhảy nhót đến lẳng lẳng lơ lơ ngẩng mặt lên trời cười tủm, hay sướt sườn sượt nước mắt lã chã rơi, ôm gối thút thít cả tối, rồi đến cả thuộc từng lời từng chữ của anh, lẩm nhẩm mỗi khi tan học, chờ mẹ đón, lang thang một mình trên phố, đi học thêm, đi làm, đi nhà sách, ... Có cảm giác mình không thể sống thiếu anh, và anh là chỉ của riêng mình, chỉ mình mình mà thôi.

Mình dành khoảng vài chục năm để khám phá anh, từ khi còn bé tí, anh đến với mình do bố giới thiệu, và rồi cứ ở đấy, bám dính lấy mình dù biết rằng mình đã có mấy anh chàng người yêu/thương khác nữa. Lớn hơn một tí mình tò mò tìm hiểu anh ở mọi ngóc ngách tâm hồn, lắng nghe anh vỗ về giấc ngủ, ôm anh khi xung quanh không còn ai, ... mình nguyện yêu anh trọn vẹn và chung thủy.

Tuổi mới lớn với bao ngông cuồng, muốn đập phá, tâm tư tình cảm sáng nắng chiều mưa trưa sụt sịt, anh cũng chiều mình tất, chẳng kêu ca bao giờ. Ngược lại, anh đáp ứng hết những nhu cầu vớ vỉn ấy, đáp ứng hết mình. Những buổi tối lén lút trong Rock Show thứ 5 cuối tháng, những lần chen chân đi nghe đại nhạc hội Mobifone với HVM, ... anh chiều mình hết mực. Khóc cùng The Molfasts, hát cùng The Molfasts, anh cũng chỉ cười mỉm và ôm mình vào lòng, vỗ về thông cảm, ... quả thực là anh rất rất hiểu mình.

Đến thời đắm đuối tìm được sự đồng cảm trong jazz, anh cũng lặng yên chìm vào nhạc cùng mình. Chẳng thèm hỏi là sao e như chong chóng thế, chẳng thèm cười vào mũi mình và bảo "đấy, ngày xưa đã bảo rồi mà có thèm nghe đâu, giờ chống mắt lên mà nhìn chưa". Anh lại dắt tay mình vào thế giới của jazz, từ những bản quen thuộc như The Autumn Leaves, hay đến Moon river, rồi anh chỉ cho mình ai là Nat King Cole (mặc dù mình vẫn không thực sự thích ông), hay chị già hát La vien rose, ... cả các bạn châu Ấ nhà mình cũng trong trẻo lắm, ..


Rồi tự dưng mình bỏ rơi anh. Cứ lẳng lặng bỏ đi. Những thứ tưởng chừng không thể sống thiếu cùng bỗng một hôm chẳng được đụng đến.

Vẫn biết anh luôn đâu đó bên cạnh, nhưng mình mất sự hào hứng tìm đến với anh, cứ để anh đến rồi đi nhẹ nhàng và đột ngột. Cũng lưu luyến lắm, thèm muốn cái cảm giác yêu đương nhớ nhung chờ đợi nhau như ngày xưa lắm. Nhưng mà đâu rồi? Tìm có được không?




Anh đây ..

 
April 2012
Cmeo

Nhớ anh lắm.

2 comments:

guy said...

vậy rốt rẻng anh là "nhạc" hả chị?

ý là lâu rồi ko nghe nhạc nữa?

Cmeo said...

hi em, ừ nói chung là ngày xưa chị nghe không ngừng nghỉ, lúc nào cũng lục lọi nhạc để nghe, mà giờ chẳng hiểu cảm xúc đi đâu hết, cứ đụng cái gì thì nghe, không nghe cũng được.

nhưng khi đã nghe thì nhớ da diết.

chắc bệnh dậy thì tập 2 ^^