2011/08/26

Tồi

Tồi lắm rồi có biết không? Hay vẫn tự che giấu cho mưng mủ, hỏng bét cả lên? Đợi đến khi nào nữa đây, hay đến lúc loét da chảy nước rồi sẽ chẳng còn ai mà xót xa, mà bảo bọc cho đâu...

Tồi đến độ không còn biết là mình đang tồi nữa chứ... Tệ lắm biết không? Nó cũng phải cắn nát môi mà viết những câu như thế, chứ có vui vẻ gì cho cam... Thôi đi được không, xin đấy.. Cô tệ đến nỗi những người thân thương nhất nói đến thế rồi, vẫn gồng mình lên để che đậy gì nữa hay chăng? Đừng đổ lỗi cho ai, đừng than trách ai, đừng làm gì cả. Ngửa mặt lên trời mà lắng nghe bản thân mình đang cào cấu cái gì đi. Cái Tôi của cô đó. Nó đang xù lông xù lá lên, che khuất cả cô rồi. Liệu mà thức tỉnh đi, trước khi quá muộn. Cô có biết cái gì là điều đáng buồn nhất không, là cái sự tệ này nó đã-đang lớn dần lên trong cô từ rất lâu rồi, và đã không biết bao lần họ nhắc nhở, khuyên giải rồi. Chỉ là cô cố tình không nghe thôi.

Làm sao đây Hương ơi? Ai sẽ giúp cô đây?

Ai?

No comments: