2008/11/16

ARCHIVES

Tôi tưởng sóng ngủ

Tôi tưởng sóng ngủ, sóng lặng im

Sóng im thin thít, tận cuối phòng

Lặng nằm nhắm mắt! chao vẫn nhớ

Tôi tưởng sóng ngủ, sóng nằm im.

Một trưa nắng dữ, chẳng đặng đừng

Then cài chưa chặt, khóa chẳng ăn

Dăm ba rào gỗ, sao đủ chắn

Say mắt tim ngưng, hồn đả xiêu.

Bóng chẳng chạm hình, ai thương nhớ

Mây ngang vắt vẻo, nắng giăng trời

Tim đập nhẹ thênh, người muốn khóc

Bởi nóng, bởi oi, hay bởi ngày?

Hết nóng, hết oi, rồi ngày hết

Nắng xuống, đêm lên, nồng chảy suốt

Đường vắng, hơi khuya, chân dạo bước

Chả gió, mặc trăng, một chút tình.

Mắt hết nhìn mà não cứ suy

Lấy đâu ra cớ giận chút hờn

Thì tôi uất, tôi sầu, tôi nhớ

Sóng lặng đi, đêm tối ngóng chờ.

Ví dụ làm chi, tim thôi tiếc?

Sóng im thin thít. Sóng ngủ rồi?

Bay viu qua góc, xoẹt bóng tối.

Tôi xin sóng ngủ, sóng nằm im.

-Oct08-

Nói Riêng
Em yêu hỡi, đừng lười yêu nữa nhé Hãy mặc gió cuốn tình vượt khơi ra biển cạn Hãy để mưa đưa đẩy nụ hôn xa Để bờ cát với đêm đỏ nhập nhoạng dẫn, Cuốn chân đi góc nhỏ chằng màu tên. Cháy đầu lên với hậm hực, hờn ghen Lời than thở, ẩm ương hay tim lẫy. Chớp tắt đi, ánh đèn vàng chưa thắm, Rồi ngõ tối mưa lại đọng thành bầy.
Em yêu hỡi, đừng lười yêu nữa nhé Khờ yêu em bằng câu nhạc, với bài thơ Bằng tim nóng, bằng mắt môi gan lòng phổi Cọng gân chân, rách toạc chả buồn đau Là yêu bằng trọn vẹn tình tôi hết Chỉ trừ khi, em hạch sách , đừng yêu.
Em yêu hỡi, đừng lười yêu nữa nhé Đốt lòng lên, tro xám bớt nguội lạnh Đừng mơ hồ cho tim theo tìm kiếm Dữ dội lên mặc bão cuốn lòng xa Bởi ngày sau biết đâu nắng về vội Kề đôi má cho môi hồng thêm cháy Sát môi hôn cho máu chảy hồn theo Riết đôi tim cho thôi xin nhịp đập Cà phê đắng nhỏ giọt hồn tôi đắng Lòng đau thương, em hạch sách, đừng yêu. Cho tôi yêu môi nhếch đằm duyên thế Cười nghiêng nắng, chao đổ lòng quân tử Cho tôi đau em buồn lo than thở Nghe em nói, rồi giật mình. Lòng toang hoác Ở khoảng trắng có muôn ngàn rào cách Xa nhau thế, tôi cứ ngỡ là gần. Cho tôi nương gió thổi chút tình riêng Nằm sâu khuất, đằm mình miền tóc rối Là của tôi, em hãy bảo là của tôi. Cho tôi say đôi liếc mắt sắc hơn dao Đau để buốt, làm tim chao loạn nhịp Cho tôi thương không hết mà ghét cũng đủ đầy Biết lặng nhìn em rồi buông ngắn, ngày dài Em yêu hỡi, đừng lười yêu tôi nhé.
[Oct 2008]

Hi An Trưa Nng, em ơi.

Trưa.

Nắng mê man tràn khắp chỗ, từ góc phố, con hẻm, bò uể oải trên lưng bác phu già đang gằn bàn đạp chở ông Tây béo sụ đi ngắm phố cổ, nặng nhọc lê mình trên lưng các “cô nhỏ” đang chào khách vào làm ly cold beer, ngúng nguẩy đòi đốt cháy chùm bông giấy đỏ trên góc mái xưa, và hí hửng cổ vũ cho mồ hôi mẹ, mồ hôi con, và có thể là cả mồ hôi cháu, chắt, chút, chít chụt chịt luôn, thi nhau tuôn trên thái dương, cổ, lưng của Cô ấy, Anh ấy. Cô ấy không ưa nắng. Anh ấy chịu nắng nhưng chả thiết tha với cái nắng dở người này. Nóng bừng đỏ cả mặt, nóng rêm người, nóng chỉ muốn ngồi chui vào bồn nước vài chục tiếng cho cái lạnh của nước tỉ tê xoa dịu hết cái rêm người ni, nóng chảy mỡ, nóng cháy da, nóng phát rồ lên. Nóng. Nóng. Tóm lại là rất nóng. Anh ấy nóng. Cô ấy cũng nóng. Phố hoe hoe vàng nhức mắt với cái nắng, nhưng vẫn gồng mình thi gan với cái nắng. Phố ta chấp tất, oằn mình lên, hứng tất, và đáp trả lại cái hơi bức bối-rùng mình-khó chịu cho tất thảy những ai đang đi trên phố. Cô ấy đang đi bộ. Anh ấy đi bộ. Kề bên. Họ đi bộ. Dưới cái nắng ấy. Với cái nóng ấy. Và lững thững mọi góc phố nhỏ.

Mọi.

Ừ, thì tất cả là làm nền cho Anh ấy, Cô ấy mà.

Trưa.

Không một ngọn tùy phong.

Cô bảo kẻ mộng du là người gan cùng mình nhất, bởi họ có thể làm những điều điên rồ ít người dám tưởng tượng ra. Trong những đêm tịch mịch. Anh kịch liệt bác bỏ. Anh bảo không thể nào gọi những người làm những điều-mà-họ-không biết-là-họ-đang-làm là những kẻ gan dạ được. Như thế chẳng “make tí sense nào” (Đấy, anh lại thế! Thi thoảng lại hay chêm tiếng Anh mỗi khi ngồi tranh luận, cãi lý với cô. Có lẽ thế nó an toàn hơn. Kiểu như người ta nếu nói “I love you” thì bao giờ cũng trăm nghìn lần đỡ lắp bắp, ngượng nghịu hơn khi nói “ Anh yêu em” hay “Em yêu anh”. Ừ, kiểu vậy.). Cô phản bác, bằng đôi mắt anh ánh nước, và giọng chênh vênh mép núi, chực rơi, “.. nhưng họ follow their hearts.. That makes them the bravest! Pl..ea.s..e !”. Rơi rồi, mép núi đỡ không kịp rồi, tay anh níu không chặt rồi. Trườn núi dốc đứng làm gia tăng thêm gia tốc rơi tự do của chữ “please”. Có cảm giác như nghe được cả tiếng vi vút của gió hai bên tai khi đang rơi nữa kìa. Thế mà lại hay đấy. Bạn đoán được hay ở chỗ nào không? Là ở chỗ, trong cái hoàn cảnh điều kiện thời tiết ấy, cái trưa nắng ấy ấy, cái nắng ấy ấy, cơn nóng ấy ấy, chút vi vu của gió bên tai làm khối kẻ thèm rỏ dãi, bạn ạ.

Mê vực sâu hun hút.

Và nó hút anh vào.

Như kiểu lỗ đen vũ trụ thâu tóm vào trong nó tất thảy những vụn sao dám vờn vờn gần nó.

Khác là cô không phải là lỗ đen.

Anh cũng không là vụn sao.

Và giữa hai người,

Chưa bao giờ tồn tại dải ngân hà.

Chỉ có lực hút.

Mạnh đáo để.

Những câu xin lỗi lấp đầy không gian bằng những nụ hôn ướt nước mắt. Anh là vậy đấy, dễ dàng gục ngã vô điều kiện trước nước mắt đàn bà. Kiểu đàn ông như anh cũng không phải hiếm, bởi đã hàng nghìn năm qua, có biết bao minh vương sáng chúa cởi bỏ mũ mão ngai vàng dưới hàng lệ mĩ nhân rồi. Có chăng, anh khác người hơn một chút là ở chỗ, anh luôn đoán được những giọt vũ khí sẽ rơi khi nào, sẽ hạ gục anh làm sao, tổn hại sẽ là lỗ đen trong trái tim thế nào, v.v. Nhưng, thế nhưng, anh luôn ưỡn ngực, oai phong đón chờ sự-thua-cuộc-được-đoán-trước-ấy. Với cô cũng không là ngoại lệ. Chỉ là, đến bây giờ, anh mới ngộ ra được một điều, giọt nước mắt đàn bà có khả năng chống trả cái nóng của Trưa Hội An. Hay chỉ nước mắt của cô? Anh không biết. Hoặc có lẽ anh không dám thừa nhận cái-điều-hiển-nhiên ấy.

Anh đón cô ở sân bay Danang. Cũng vào một buổi trưa nhớp nháp hơi nóng.

Cô hay mường tượng ngày anh học lớp bảy, khi ấy cô đã vào cấp ba. Lạ không nhỉ? Bảy và ba. Cộng lại là con số tròn trĩnh, 10. Lạ, chắc là có lạ. Một cô nữ sinh áo dài trắng tha thướt, tóc buông nhẹ ( đấy, cái ngày xưa chim sẻ ấy, cô hay thả tóc để tự tưởng tượng mình giống các chị người mẫu mặc áo dài hoa trên bìa lịch. Ôi, cái thuở tóc dài, áo dài! Cái thuở tôi ơi!.) và bên cạnh là lóc chóc một chú nhóc vừa vào bắt đầu quen với bạn cấp 2, cổ thắt tả tơi khăn quàng đỏ, áo xệch bỏ ngoài quần, tênh tếch chiếc ba lô đựng vài cuốn vở quăn góc thiếu nhãn. Ừ, đấy thì không lạ.

Anh nhăn hí lại, tay cốc nhẹ trên trán cô “ Em chỉ giỏi mỗi trò giễu anh. Vâng, thì chào cô nữ sinh ạ!!”

Toét miệng cười toe, cô thích thú với hình ảnh nữ sinh-cậu nhóc ấy.

Ôm gọn bờ vai cô, anh và cô rảo bước dọc phố. Đâu đó, cô cứ có cảm giác anh thủ thỉ sát bên tai cô “ Uh, thì nữ sinh áo trắng , cô bé à…”. Quay sang thì mắt anh lại bảo “ Không, anh nói gì đâu em !?”.

“Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu..”

Đặc nghẹt trong không gian trưa ấy là nhịp tim đập những hồi mạnh mẽ của anh, của cô. Của họ. Trong một trưa Hội An nắng và nóng. Quấn tìm bàn tay nhau, không ai nói gì nữa, anh nắm chặt tay cô, và họ đi vào một vùng trưa bỏng rát. Bỏng tận vào tim. Còn rát thì chạy vào tuốt sâu trong ngách hẹp đâu đó. Những ngách hẹp chỉ có thể tìm thấy ở Hội An.

“I love you”

Ai nói vậy?

Who cares, then?

Nó là một sợi dây thừng vô hình, lởn vởn đâu đó trong không khí đặc sệt nhớp nháp mồ hôi này. Tình cảnh này thì không tồi tệ lắm. Chỉ là đạp xe, hít thở thôi, hay nhắm mắt xòa tay đón gió, ùa mặt vào tấm lưng ướt đẫm, hít hà trưa nắng, thì họ vẫn không cưỡng lại những suy nghĩ về sợi dây thừng. Mặc cho đường Thở với cánh cò bay lả, mặc cho khúc cua mở ra một Ngoạn Mục, mặc cho vị thanh nhẹ của trái trứng cá chín, mặc cả một gốm Thanh Hà với mệ già-em bé nhỏ, chữ khét lẹt thành tro, thì suy nghĩ về sợi dây thừng ấy vẫn bám lấy họ. Cô bảo, này đừng nghĩ gì nhé, ở đây là toàn tâm toàn ý vô lý rồi, thế nên đừng nghĩ gì nhé. Cô bảo anh. Anh ừ nhẹ, thế em cũng đừng nghĩ, biết không cô nhỏ. Anh có nghĩ như cô đang nghĩ không ta. Cô bảo anh , ừ, dĩ nhiên rồi, chả nghĩ gì đâu, yên tâm đi. Sợi thừng cứ siết lại, từng chút một, theo từng lời nói, từng ánh nhìn, và từng cái ôm vội, chưa kịp chặt.

Họ còn chừng 4 tiếng đồng hồ trước khi cô ra bến xe buýt, đón chuyến cuối ngày, về lại với Đà Nẵng. Chuyến cuối ngày là 4h.

Anh chở cô ra ngoại ô Hội An. Những chỗ anh đặc biệt dành cho mình cô, và cho mình. Dưới cái rát nắng vỡ đầu này, nếu ở thành phố, có thằng bạn nào rủ đi bi-da chắc cũng phải năn nỉ anh dữ lắm, chưa kể là phải qua chở anh thì anh mới đi, miệng vẫn lầm bầm, mày dở hơi à, nắng bỏ mẹ mà rủ tao đi bi-da. Chắc nắng Sài Gòn khác nắng Hội An, anh nhủ thầm. Đường thì xóc, cô cũng chả nhẹ, lại với nắng cố, nắng ông, nắng anh, nắng cu Tí đua nhau nhảy trên vai anh, lưng anh, tay anh, thật có trời mới biết tại sao anh cứ đều đều giữ vận tốc 5km/h. Để hít cho đầy lồng phổi gió sông này, để ngắm đàn cò trắng, để khoe với cô những chỗ anh đã cất công lục tìm mấy ngày qua, hay để được trưa nắng làm tan chảy đi cái sợi dây thừng 4 tiếng kia? Đứng ngó sông mãi rồi cũng chán. Cò đã bay hồi nào không hay. Những chỗ anh muốn chở cô đến đều đã đi qua. Mình về nghen em? Không, chút nữa đi.

Về khách sạn đã quá 1 giờ. Trời đang dở dang cái nắng cháy người. Chỉ nhìn ra ngoài phố là đã thấy cái trăng sao bay tá lả trong mắt. Nắng đến rùng mình. Họ còn đâu độ dăm ba tiếng nữa.

Cô đến với Hội An lần đầu, bao mơ mộng về một phố cổ, lẩn khuất sau mái rêu, góc cũ, cầu thang gỗ chập chềnh là hồn phố Hội từ những thế kỉ trước, bao hồn nhiên nghĩ hẳn sẽ là một kì nghỉ một mình đáng nhớ, đầy bụi bặm và hoàn toàn Ta balô, và còn hàng tá cái bao nhiêu khác, đặc nghẹt trong cô. Trước khi lên sân bay, hơn 3 tiếng đồng hồ lùng sục google, tăm tia đủ các forum du lịch, một lịch trình quy củ, chỉn chu từ nơi ăn, chốn ở, chỗ tham quan, phí tham quan, hay tận cả mua gì làm quà, ở đâu, v.v được cô vẽ ra trên giấy gọn gàng, xinh xắn, và được mường tượng một cách sống động như thể cô đã ở đấy, phố Hội đấy hàng chục nghìn lần rồi. Để rồi khi đã yên vị trên máy bay, cô mới phát hiện ra hình như mình vừa bỏ quên hành lý.

Hành lý bỏ quên: lịch trình và cảm xúc cài sẵn.

Anh đến với Hội An lần đầu. Một kẻ lãng du như anh thì chuyến đi này cũng sẽ như bao chuyến đi trước đây, sẽ chồng chất những cảm xúc đủ dài và những tứ thơ đủ nóng để anh hâm lại bầu nhiệt huyết trong mình. Anh đến với Hội An không quá háo hức, không lịch trình, và một vài bộ quần áo lưng lưng lỏng balô. Thẳng từ Nha Trang, cảm xúc anh bay đúng hướng tới Hội An, không ngả nghiêng chao đảo về lại với Sài Gòn, hay chập chờn với những tin nhắn khi tới, khi không. Anh đi, mong mỏi duy nhất là quên được cô. Chỉ mỗi tội, tim thì đầy chật cứng hình ảnh cô. Và điện thoại thì không được tắt.

Hành lý quá kí: điện thoại và cục sạc pin điện thoại.

Họ về. Cô đi chuyến 4h, về lại Đà Nẵng chơi 2 ngày cuối tuần. Anh đi chuyến 6h45, về lại Sài Gòn với hàng núi công việc đang chờ đợi. Cả hai đều bỏ quên hành lý ngoài Hội An: điều chưa nói.

Hội An trưa nắng em ơi.

Hội An trưa nắng em ơi.

Nov 2008, Cmeo.

No comments: