2015/05/18

Yêu


Sao chỉ một chữ đơn giản, mà khiến bao thế kỷ nay, không anh thợ hồ nào, hay bậc vĩ nhân nào thoát được khỏi vòng luẩn quẩn của nó? 

Được gì? Mất gì? Nếu cân đong đo đếm, e là mất nhiều hơn được. Nhưng mà rồi có mấy ai để ý đến việc được mất, khi những cảm xúc lẫn lộn còn gọi không thành tên. 

Cứ giả vờ là 22+, là vô ưu vô lo vô tư lự nhưng sự đời có buông tha em đâu. Thôi khoác cái áo thật lên mà diễn với đời đi em. Thương quá thân phận những người đàn bà của tôi, thương quá đi thôi.. Tại sao vậy? Tại sao vậy? Sao lại mặc định phụ nữ là người phải hi sinh, hi sinh chẳng phải là "chết" sao? Sao phải vậy? Ôi những người phụ nữ của đời con, sao phải khổ vậy, sao phải nhận hết thiệt thòi về mình vậy? Vì lề thói suy nghĩ, vì định kiến xã hội, vì không dám bứng chân ra khỏi cái chốn bình an để mưu cầu hạnh phúc - mà không biết chắc có hạnh phúc nổi không hay sao? Rồi đến cuối những ngày tháng, mọi người giữ lại được điều gì? Con cháu hạnh phúc nhìn bố mẹ sống trọn vẹn đến đám cưới vàng đám cưới kim cương, hay những đêm con khóc vì nhìn thấy sự rạn nứt không biết tự lúc nào....

Sao phải diễn đạt quá vậy, để khi sự thật sau sân khấu được phơi bày, nước mắt cũng không đủ để giải thoát những suy nghĩ vốn đã hằn sâu trong tâm khảm? 

Có còn tồn tại một phép màu nào trong mỗi gia đình, hay đấy chỉ là chốn bình yên mỗi ngày qua...




Vậy hoá ra tiểu thuyết chỉ dành cho trẻ con??

No comments: