2010/12/03
Tớ không đi học đâu
(trích dẫn blog anh Goldmund)
2010/11/24
You & I
It's the song that I want to be the theme for our Christmas nite this year after a nice dinner with 'sauna chicken' or 'drunken beef' made-by-me, after watching maybe 'The Holiday' or ' Loev Actually' and snuggling on sofa. We shall dance quietly and closely till the world around seems to disappear.
It's how I loev on a Christmas Eve.
2010/11/23
Đẹp
Cái đẹp, ở đây đang là danh từ chung.
Thế nên nếu cái đẹp mà còn do chính tay mình tạo ra, thì một nghìn phần trăm là cái cảm giác lâng lâng phê phê muốn tận hưởng ngay tức thì nó vọt bay thẳng lên trời. Như ngọn suối nguồn vừa được khơi thông, thác ào đổ bọt tung trắng xóa; như núi lửa Indonesia sắp phun trào; như cơn khát cháy cổ được tưới mát bằng ly đá chanh; như một ngày dài hì hụi lụi cụi dưới bếp được ngắm chồng ăn chóp chép chọp chẹp đòi xin thêm bát nữa vì thèm quá ...
Đấy, nó là cái cảm giác đấy đấy khi ngồi typing cái post này trên my purely fresh blogspot <3
Thật là thích thú cơ.
May quá, cuối cùng thì cũng tìm được chỗ để viết linh tinh cho những ngày đầu óc hơi lan man ngoài lan can hay những ngày trời hơi man man buồn.
Nov 2010.
Illustration: Cmeo, Hội An 10/2010
New chapter
A bit changes. I might be fine. Or might not.
Anyway, there is only one way to test the theory, isn't it. Let give it a try!
Cheese,
Cmeo
2010/07/15
Em viết cho em
Thôi thì cuộc sống là thế, mặc cho bạn mơ này ước nọ đến cuối ngày, bạn vẫn phải thế này thế kia cả thôi. Bạn chẳng sống 1 mình. Bạn chẳng làm việc 1 mình. Còn xung quanh trăm người đang nhìn bạn, dõi theo bạn, yêu thương bạn, làm phiền bạn. Như kiểu bạn thích trời nắng nhạt nhạt để tung tăng mặc váy đi dạo phố, thì chao ôi, trời âm u chuyển mưa, ở nhà nhé em. Như kiểu bạn thích hôm nay đi ăn hủ tiếu ở quán trên đường Nguyễn Thượng Hiền, bạn lượn qua lần 1, bạn vòng lại lần 2, ơ kìa, quán nghỉ. Nghỉ chẳng gì vì lý do gì, tại sao? Thế thôi, nghỉ ăn nhé em.
Nói dông nói dài chẳng qua nói dại. Thôi thì cuộc sống là thế. Nó không chiều mình thì mình chiều nó thôi, âu ai chẳng phải thế. Chỉ rằng đôi lúc bạn mệt mỏi quá, bạn mong ngóng ông Bụt hiện ra hỏi "Tại sao con khóc" rồi cứ thế tự nhiên mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy, và bạn sẽ nhoẻn cười, mắt khô cong. Chỉ rằng nhiều lúc tự mắng bản thân bảo sao 23 tuổi rồi mà cứ thế này, vẫn mong đợi từ cuộc sống nhiều quá, có quá mộng mơ không em? Chỉ rằng ngó qua ngó lại, bạn thấy mình cứ đơn độc lủi thủi quá. Dù Anh ở bên, dù gia đình ở bên.
Mong đây sẽ chỉ là trạng thái tâm lý bất ổn thường gặp của những người con gái sắp lấy chồng nghen!
July 2010
2010/04/02
Damn it, i missed March
"
Entry này Thị sẽ viết bằng tiếng Việt, không một chút lai căng. Thị cần phải viết, trước khi tất cả là cuộc chạy nước rút, là những khoảng thời gian và không gian hoàn toàn mới, một cửa sổ mới, nơi Thị không chắc mình có thể mỗi sáng sớm mở chào nắng nhẹ, rồi cuộn chăn ôm lappie rồi viết; hay đêm đêm quấn chặt mình trong vòng tay ai đó, mắt ngước nhìn trăng tròn xoe và lẩm bẩm đọc thơ cho người ta nghe .. Một cửa sổ hoàn toàn mới. Thật sự là như thế. Nên Thị phải viết thật nhanh, viết trước khi ý nghĩ bắt kịp Thị, trước khi điện thoại lại rung lên bởi cuộc gọi, bởi tin nhắn. Viết trong vô-thức-một-cách-có-ý-thức.
Và thế đấy, thế là những quyết định đã đi đến dứt khoát. Phải thế thôi, chứ cứ dùng dằng mãi, Thị chắc chắn mọi chuyện sẽ hoàn toàn theo cách khác. Cực kỳ khác. Khác nhiều đến nỗi chính bản thân Thị cũng chỉ dám lờ mờ tưởng tượng ra nó, chứ chưa dám vẽ ra một cách quá cụ thể. Chỉ biết là nếu theo cách hoàn toàn khác đó, câu chuyện sẽ thực sự là một thảm họa. Thị dám chắc là như thế. Và Thị có lý do để nói như thế, vì ngay lúc này đây mọi chuyện đã và đang được lên kế hoạch, sắp đặt một cách chỉn chu, sau khi cái quyết định đấy đi đến dứt khoát.
.. Còn đâu một Thị cứ trước mỗi sinh nhật lại ngồi lủi thủi lôi giấy lôi bút ra viết tặng riêng mình một vài trang giấy. Có còn không một Thị sẽ đi, sẽ cảm, sẽ hứng lên rồi đằm mình trong những con chữ ... Thị sợ đến phát rét. Một nỗi sợ không dám thỏ thẻ cùng ai.. Thị sợ mình sẽ không còn đủ cảm xúc, hoặc tệ hơn ...không được phép lẩn thẩn bỏ mặc cảm xúc rơi cùng những mép vực như ngày hôm qua...
Thế nên Thị phải vội vàng lên, hối hả lên, trước khi tất cả sẽ trở thành một cái ngoái nhìn đầy tiếc nuối ...
"
- Cmeo 03 2010 -
1 năm có lẻ từ ngày cuối cùng post một vài dòng ngắn ..