Vốn là người vô thần, dù đã không biết bao nhiêu lần tự dặn lòng cứ tin thử đi, cứ lắng nghe và chấp nhận mọi thứ đều có thể xảy ra, rằng nếu tin thì ắt Phật/Chúa hay đấng thượng đế trên cao là có tồn tại, có ít nhiều tác động đến con người hàng ngày đấy, thế nhưng đến tuổi đầu 3 rồi thì vẫn chỉ thắp hương vào dịp Tết, và chỉ biết "khấn" những câu rất chung chung mà không biết mình đang nhắn nhủ đến Ai. Vậy mà cuộc sống này mọi thứ cứ xoay vần dịch chuyển hệt như đã được định đoạt sẵn, làm tôi có những lúc run rẩy sững sờ không biết mình phải xoay sở thế nào đây khi mình cứ cố gắng theo hướng Đông còn có Ai Đó đã xếp đặt mọi chuyện theo hướng Tây tự lúc nào rồi, không xoay chuyển được. Bần thần, gục ngã rồi lại tự mò mẫm đứng lên, vẫn không biết phải bám víu niềm tin, hi vọng vào đâu nữa? Vào bản thân mình hay vào những Tồn Tại ngoài sự nhận biết của tôi?
Đã từng rất tự tin, rồi thời gian, cuộc đời bào mòn từng chút một, cho dù đã tự lấy tay lôi cổ mình đứng dậy, tiếp tục bước tiếp hiên ngang và ngẩng cao đầu, nhưng gai nhọn, đá dăm vẫn đầy trên lối đi. Mà nếu biết được cuối đoạn đường là bến bờ bình yên thì chắc bước chân của tôi mạnh dạn hơn, tôi cũng lỳ đòn hơn, bớt run lẩy bẩy mà khóc một mình hơn. Tệ nhất là giờ nước mắt toàn chảy ngược vào trong, chỉ có run rẩy là không kiểm soát được.
Chị bảo em dũng cảm lắm, là chị chị không dám làm. Trời ơi, chị ơi em là người nhát nhất quả đất này, em nhát lắm, ai đùa dọa cái là cũng giật mình, đi đường còi xe to cũng giật nảy nữa là. Chỉ rằng là có lẽ Ai Đó không cho em đi con đường hiền lành nhẹ nhàng, Ai Đó đã sắp xếp con đường toàn sỏi đá chông gai này. Chân em rướm máu đau lắm chứ chị, nhưng than ai bây giờ? Chíp hôi cần em. Bố Mẹ cần em phải cười vui mà đi tiếp. Bản thân em cũng cần em. Em mà gục thì ai sẽ thay em được.
Mà cũng cảm ơn một người, đã "tôi luyện" em bằng rất nhiều đá gộc, nước lạnh trong một thời gian dài nên giờ em "chai đòn" rồi. Có đau có lạnh em vẫn toét miệng mà cười được. Chính mình là người chọn thái độ để tiếp tục sống mà.
Ích kỷ? Chỉ nghĩ đến bản thân khi "chọn" lối đi này? Em không trả lời được. Em bị tim bị đầu hạ gục bằng câu hỏi này nhiều lắm rồi. Em không trả lời được. Em nghĩ là em có sai có đúng. Em vừa trách em vừa thương thân em. Em vừa giận vừa thương người ta. Xót xa hơn xát muối vào lòng ấy chứ. Em cũng chỉ là một người đàn bà đa sầu đa cảm thôi mà. Em có phải Magareth Thatcher đâu.
Hai năm nay, em cố gắng lắm rồi. Em chẳng dám kêu ai. Mà em cũng chẳng biết phải kêu ai nữa.
Hai năm nay, em đuối sức dần rồi. Em vẫn tự động viên, dặn dò bản thân là phải cố, là phải hi vọng, mình cố gắng nhiều vậy ắt sẽ có lúc toại nguyện. Em chỉ sợ có Ai Đó đã xếp đặt mọi thứ rồi, và những cố gắng của em cũng sẽ chẳng đi đến đâu.
Hai năm nay, một quãng đường ngắn của 3x năm có mặt ở cõi đời này, nhưng sao dài đằng đẵng vậy chứ.
Hai năm nay, em tìm mãi định nghĩa của hai chữ BÌNH AN.
Ai Đó ơi, nếu thật sự Người đã sắp xếp mọi thứ, xin hãy cho con một dấu hiệu để con biết nên tiến hay dừng mọi thứ. Giả như Người đã báo hiệu cho con rồi mà con lơ là không nhận biết được, xin hãy giáng thẳng vào đầu con một cú tát thật mạnh để con thoát u mê lỳ lợm, để con biết đâu là con đường của con.
Làm ơn,
Làm ơn,
Làm ơn đi.