2017/02/07

Sắp xếp

Vốn là người vô thần, dù đã không biết bao nhiêu lần tự dặn lòng cứ tin thử đi, cứ lắng nghe và chấp nhận mọi thứ đều có thể xảy ra, rằng nếu tin thì ắt Phật/Chúa hay đấng thượng đế trên cao là có tồn tại, có ít nhiều tác động đến con người hàng ngày đấy, thế nhưng đến tuổi đầu 3 rồi thì vẫn chỉ thắp hương vào dịp Tết, và chỉ biết "khấn" những câu rất chung chung mà không biết mình đang nhắn nhủ đến Ai. Vậy mà cuộc sống này mọi thứ cứ xoay vần dịch chuyển hệt như đã được định đoạt sẵn, làm tôi có những lúc run rẩy sững sờ không biết mình phải xoay sở thế nào đây khi mình cứ cố gắng theo hướng Đông còn có Ai Đó đã xếp đặt mọi chuyện theo hướng Tây tự lúc nào rồi, không xoay chuyển được. Bần thần, gục ngã rồi lại tự mò mẫm đứng lên, vẫn không biết phải bám víu niềm tin, hi vọng vào đâu nữa? Vào bản thân mình hay vào những Tồn Tại ngoài sự nhận biết của tôi? 

Đã từng rất tự tin, rồi thời gian, cuộc đời bào mòn từng chút một, cho dù đã tự lấy tay lôi cổ mình đứng dậy, tiếp tục bước tiếp hiên ngang và ngẩng cao đầu, nhưng gai nhọn, đá dăm vẫn đầy trên lối đi. Mà nếu biết được cuối đoạn đường là bến bờ bình yên thì chắc bước chân của tôi mạnh dạn hơn, tôi cũng lỳ đòn hơn, bớt run lẩy bẩy mà khóc một mình hơn. Tệ nhất là giờ nước mắt toàn chảy ngược vào trong, chỉ có run rẩy là không kiểm soát được. 

Chị bảo em dũng cảm lắm, là chị chị không dám làm. Trời ơi, chị ơi em là người nhát nhất quả đất này, em nhát lắm, ai đùa dọa cái là cũng giật mình, đi đường còi xe to cũng giật nảy nữa là. Chỉ rằng là có lẽ Ai Đó không cho em đi con đường hiền lành nhẹ nhàng, Ai Đó đã sắp xếp con đường toàn sỏi đá chông gai này. Chân em rướm máu đau lắm chứ chị, nhưng than ai bây giờ? Chíp hôi cần em. Bố Mẹ cần em phải cười vui mà đi tiếp. Bản thân em cũng cần em. Em mà gục thì ai sẽ thay em được. 

Mà cũng cảm ơn một người, đã "tôi luyện" em bằng rất nhiều đá gộc, nước lạnh trong một thời gian dài nên giờ em "chai đòn" rồi. Có đau có lạnh em vẫn toét miệng mà cười được. Chính mình là người chọn thái độ để tiếp tục sống mà. 


Ích kỷ? Chỉ nghĩ đến bản thân khi "chọn" lối đi này? Em không trả lời được. Em bị tim bị đầu hạ gục bằng câu hỏi này nhiều lắm rồi. Em không trả lời được. Em nghĩ là em có sai có đúng. Em vừa trách em vừa thương thân em. Em vừa giận vừa thương người ta. Xót xa hơn xát muối vào lòng ấy chứ. Em cũng chỉ là một người đàn bà đa sầu đa cảm thôi mà. Em có phải Magareth Thatcher đâu. 




Hai năm nay, em cố gắng lắm rồi. Em chẳng dám kêu ai. Mà em cũng chẳng biết phải kêu ai nữa. 
Hai năm nay, em đuối sức dần rồi. Em vẫn tự động viên, dặn dò bản thân là phải cố, là phải hi vọng, mình cố gắng nhiều vậy ắt sẽ có lúc toại nguyện. Em chỉ sợ có Ai Đó đã xếp đặt mọi thứ rồi, và những cố gắng của em cũng sẽ chẳng đi đến đâu. 
Hai năm nay, một quãng đường ngắn của 3x năm có mặt ở cõi đời này, nhưng sao dài đằng đẵng vậy chứ. 
Hai năm nay, em tìm mãi định nghĩa của hai chữ BÌNH AN. 



Ai Đó ơi, nếu thật sự Người đã sắp xếp mọi thứ, xin hãy cho con một dấu hiệu để con biết nên tiến hay dừng mọi thứ. Giả như Người đã báo hiệu cho con rồi mà con lơ là không nhận biết được, xin hãy giáng thẳng vào đầu con một cú tát thật mạnh để con thoát u mê lỳ lợm, để con biết đâu là con đường của con. 




Làm ơn,
Làm ơn, 
Làm ơn đi. 

2015/08/18

NT [1]

Trưa nắng, gác chân lên đống giấy tờ, bao quanh bởi Behind blue eyes của Limp Bizkit, Hạ bấm tin cho Huy. Những tin nhắn đầy nhung nhớ và cuồng si. Những tin nhắn mà từ trước đến giờ Hạ chưa từng nhắn cho ai, ngoại trừ cho Huy. Những tin nhắn mà Hạ không bao giờ nghĩ mình có đủ can đảm để bấm chứ đừng nói là để gửi cho một ai đó. Ấy nhưng mà Hạ vẫn nhắn đều đều cho Huy như vậy, và luôn hồi hộp đợi Huy trả lời mình, cũng với những cuồng si và điên dại ấy. 

Trưa nắng, thời gian có vẻ thong dong quá. Hạ nhịp chân gần hết bài hát mà vẫn chưa thấy điện thoại tít tít báo có tin nhắn mới. Nôn nóng, Hạ lại bấm tiếp, tin nhắn nối tiếp tin nhắn. Sự chờ đợi trong một buổi trưa nắng gắt thế này thật khó chịu. Dù biết có hàng nghìn lý do rất thích đáng cho sự chậm chạp trả lời này, nhưng thây kệ chứ, Hạ vẫn cứ khó chịu, vẫn cứ ran lồng ngực. Cứ tay vừa buông điện thoại chưa đầy chục giây, mắt đã lại liếc sang xem có tít tít không, cứ thế mà Behind blue eyes trôi tuột từ lúc nào không hay. Vươn vai uể oải, bắp tay mỏi nhừ nhắc Hạ nhớ lại buổi trưa hôm qua, cũng một trưa nắng gắt thế này, có người vắt kiệt Hạ đến từng centimet một, khiến từng thớ cơ trên người Hạ phải hoạt động như một buổi tập gym cường độ cao. 

Trưa qua, cũng giữa cái nắng hanh gắt, Hạ và Huy, đan vào nhau như November Rain của Guns N' Roses, đầy cao trào và những hoang hoải không tên gọi, dài dằng dặc mà một khi đã nghe là không thể dứt. Tiếng trống dồn dập thúc từng cơn như khi Huy mướt đẫm mồ hôi trên Hạ, tiếng piano khắc khoải và day dứt như tiếng thở đứt quãng của Hạ, hay đoạn solo guitar đầy ma mị trên nền nhạc giao hưởng trầm hùng với tiếng hát khàn đặc của Slash như những dạt dào bản năng mà cả hai đang bấu nuốt lấy nhau, trên tiếng rên không thoát lời của Huy, những vết xước dài trên lưng Huy mà thủ phạm chính là đôi bàn tay thon muốt của Hạ. Quyện vào nhau. Xiết lấy nhau. Cùng dìu nhau qua những cung bậc cảm xúc mà cả hai cùng chưa từng nếm trải. Như dòng sông đổ ra biển, như mây đen thì trĩu mưa, như đói thì phải ăn, khát phải uống, Huy ùa vào Hạ, Hạ trải lòng cho Huy. Họ không còn biết trời đất bên ngoài đã chuyển mưa giông. Sấm chớp giật lóe góc trời. 


(5:51pm 18/8/15)

2015/08/03

Ran quá

Có những ngày thấy lồng ngực ran quá, thấy mình chỉ muốn khóc. Mà đời tệ quá, đến khóc cũng không cho người ta cơ hội để khóc, cứ cuốn người ta vào cái vòng xoáy bất tận của hàng tá thứ không đầu không đũa..

Có những ngày em mong ai đó cố mà hiểu cho em. Em đâu mạnh mẽ đến độ có thể mở lời...

Có những ngày em mệt lắm. Em cũng chỉ là phụ nữ thôi mà.

Có những ngày, Bon Jovi chỉ làm tim em thêm rã rời..




Tháng 08 rồi.

2015/07/27

Hơn một tháng

..mới chỉ hơn một tháng thôi, từ entry cũ, mà sao thấy thời gian chậm quá, đằng đẵng tưởng như đã qua một mùa giông bão...

..vẫn không khác gì mấy, em vẫn nhập nhằng trong đám tơ nhện, mãi không tìm được lối ra. hết lần này đến lần khác, cứ ngỡ thoát được rồi, lại bị níu, bị giữ lại bởi những sợi tơ đã cũ. em yếu mềm và đàn bà quá.

..và cũng chẳng biết sẽ đi đến đâu, thế nào.

em ơi, tháng 7 đang dần qua...



(có những buổi chiều u mê quá, nặng nề quá)

2015/06/26

Rồi sẽ ổn

Mạnh mẽ lên em. Cố lên em. Tắt hết nhạc đi em. Em cần nghỉ ngơi. Em cần nghỉ ngơi. Em cần nghỉ ngơi. Em cần. Em cần. Em cần. Em thật sự cần, em à.

"Gắng" lên em.

Em thương em quá, em thương em quá, em thương, thương lắm... Em biết làm thế nào? Em biết làm sao? Em phải tự đứng lên. Em phải như vậy.

Tắt nhạc là được, nghen.

2015/06/15

Mùa mưa đã tới


..tới thật rồi đấy. Mong mãi. Mà tới không đúng lúc. Như trêu ngươi nhau vậy.



Đêm hết rồi. Tàn mộng mị
Ta hết rồi. Tan mỏi mòn
Thôi không mong nhớ
Đợi chờ mãi
Mùa trăng rơi
Bủn rủn một mùa yêu. 


Sáng vẫn nắng, chiều trời tối, ngày rồi tàn, ta về thôi.
Damn it, những ngày giông bão của em đâu? Dây cầu vồng của em đâu? Sao không buộc nhau lại, bằng một sợi dây.


(đxrm mùa mưa 2015)




2015/06/11

Đau đầu

Lời nói nhẹ tựa mây mà sao có sức mạnh nghìn tấn ????? 
Cần gì? Cần gì? Cần gì đây em ơi?? 

Em làm gì được nữa đây khi lòng em tổn thương thảm hại, khi em đau cùng một nỗi đau hàng đêm, khi em cười rổn rảng mỗi buổi ở công ty... Cái giẻ rách, ừ, nó giống lắm, cái giẻ rách. Tại sao lại như thế? Ai bảo là em tồi tệ hả em? Ai? Ai chứ? Mà em tệ thật mà, cái đứa gì mà tệ, tệ ghê gớm, tệ ghê gớm... Ai mà chịu nổi em nữa chứ? Còn ai khác nữa không? Có khi nào yêu thương là giết chết cái tôi của nhau, đè nát bét giấc mộng con của nhau, vùi chôn đi cái riêng của nhau, để hai cái riêng chỉ còn lại một cái chung? Phải không? Có phải không?

Em có đáng bị thế không? Hay cũng tại em, viển vông quá, lắm mộng mơ quá, mà toàn những thứ giẻ rách vớ vẩn, không đem ra ăn được, không đắp lên người được?? Em. Tại em phải không? 

Có những ngày, em chỉ ước mình được phép trốn khỏi cái mớ giẻ rách này, trốn đi xa, tắt hết điện thoại. Ôi, nội tại trong cái suy nghĩ nó cũng đã thể hiện rõ con người em rồi kìa, em "được phép" thì em mới dám trốn kìa. Ôi, từ bao giờ mà mọi thứ cảm xúc nó biến thành sự sợ hãi, đề phòng, sự khép nép đến đáng thương thế này??? Từ bao giờ em sợ, em sợ vô cùng. Em biến mình thành cái bóng, dật dờ, lãng đãng bình an qua ngày. Chẳng phải đó là cái đích em hướng tới sao?? Em cần gì nữa em ơi?? 

Người quyết định là em, sai đúng gì em cũng sẽ can đảm mà nhận nhé. Em đã cố gắng suốt 5 năm rồi, thương em lắm, thương lắm, em ơi. Sai-Đúng âu cũng chỉ là khái niệm, trong cái Sai có cái Đúng, mà trong cái Đúng có cái Sai mà. Em ơi đừng sợ. Đây không phải là cái huông. Không phải, không phải mà em... Mọi chuyện khác xưa nhiều lắm rồi em, người lớn bây giờ cũng văn minh hiện đại và mở lòng nhiều hơn với những chuyện như thế này mà. Em ơi, thương em xiết bao. Em ơi. Em ơi. Em không một mình đâu. Em nghen. 

Em có được phép sống cho em không? Ai đó bảo em chưa bao giờ biết hy sinh, lúc nào cũng đòi cho mình, vì mình là trước hết. Có chăng điều đó đúng quá, hả em??? 

Em có được phép sống cho em không? 



Em có được sống là chính em?? 




Em có được là chính em????


Em. Em. Em. Em ơi. Cố lên. Mạnh mẽ lên. Can đảm lên.